"Bài thơ của một bạn nam khoa Toán Kinh tế, lưu truyền năm 1978, hồi đó các bạn nữ rất thích và gọi đùa là "Tình ca Khoa Toán", nó rất đúng với hồi ấy"
NGHĨ VỀ EM
Doãn Mậu Diệp – TKT 18
(Kỷ niệm 10 năm thành lập khoa Toán).
Tháng Mười này anh lại nghĩ về em
Bông hồng gai của anh, cô nữ sinh khoa Toán
Nhớ cái thủa bắt đầu từ tình bạn
Nghĩ về nhau ta đã thấy bâng khuâng.
Ngọn lửa tình khiến anh thấy lâng lâng
Bao nét đẹp trong em đọng lại,
Anh nhớ em nhớ giọng cười thoải mái
Rất hồn nhiên, anh nhận thấy từ lâu.
Có bao giờ em chịu yên đâu
Cứ sôi động như là lửa ấy,
Cái khỏe khoắn trong em bừng dậy
Ai ngờ đâu từ vóc dáng mảnh mai.
Rất nghiêm chỉnh là lúc học bài
Em hỏi mãi về một điều chưa hiểu
Gió cứ hát lời đất trời kỳ diệu
Hát về em con sóc nhỏ dễ thương.
Tìm em ư? Anh biết lên giảng đường
Sẽ gặp em miệt mài bên trang sách,
Anh đùa vui: chắc những bài quy hoạch
Khiến em yêu hơn cả yêu anh?
Tìm em ư? Bên luống rau xanh
Sẽ gặp em bắt sâu, nhổ cỏ,
Tóc em bay, tóc em bay trước gió
Một nụ cười đọng lại rất xinh.
Anh xin dâng cả trái tim mình
Để đổi lấy nụ cười em đấy,
Nghĩ về em, nghĩ về em cứ vậy
Là cuộc đời tràn ngập những niềm vui.
Em sẻ chia cùng bè bạn ngọt bùi
Và nhận lấy những gì gian khó nhất,
Bạn bè đùa: em hơi nghiêm khắc
Em cười vui: khoa Toán cơ mà!
Nghĩ cái gì cũng phải cho ra
Không dừng lại ở những điều đơn giản!
Nhưng anh biết, cô nữ sinh khoa Toán
Vẫn yêu thương độ lượng với bạn bè.
Làm việc gì cũng đòi hỏi say mê
Nhưng sau đó lại cùng đùa vui vẻ.
Gió cứ hát lời đất trời thủ thỉ
Hơn lúc nào, anh cảm thấy yêu em.
Nghĩ về em, anh cứ nghĩ về em
Bông hồng thơm, bông hồng gai, anh thấy mình rạo rực
Đi giữa tuổi hai mươi tràn trề hạnh phúc
Ta tự hào mười năm thành lập khoa
Để nhìn nhau dẫu chẳng nói ra
Cảm xúc đến dạt dào như sóng bể.
Khoa Toán ơi ta yêu người đến thế
Xin dâng người một khúc tình ca
Nơi từ đây ta tung cánh bay xa
Và nuôi lớn những niềm khát vọng
Những ước mơ, những ước mơ cháy bỏng
Khiến chúng mình gần lại bên nhau
Nghe say mê hương vị mối tình đầu…
Câu cuối bản thảo viết tay của tác giả là:
"Nghĩ về em, anh cứ nghĩ về em
Bông hồng xinh, bông hồng gai, anh thấy mình rạo rực.
Ta dắt nhau đi đến bên thềm hạnh phúc. Phút hôn đầu là lúc mặt trời lên".
Có một bài thơ của một bạn nam khoa Toán dành tặng các bạn nữ đáng yêu cùng khoa.
Xin đăng lên để anh chị em cùng thưởng thức. Tuyệt vời những kỷ niệm Tuổi Sinh viên!
ĐỪNG HÁI VỘI NGHE ANH !
Cầm tay nhau ta vào hội mùa xuân
Vườn hoa lung linh, anh thả hồn theo gió
Rồi cúi xuống bên vừng hồng chớm nở
Em dịu dàng: đừng hái vội nghe anh!
Đừng hái vội nghe anh,
Người ta nói: đời hoa như đời người con gái
Hoa lớn lên nhận bao lời êm ái,
Và cũng gửi tặng đời bấy êm ái, yêu thương.
Hoa đã qua những đêm đông giá sương
Cây mở áo ôm vào lòng ấp ủ
Hoa đã qua những ngày hè nắng lửa
Lá giương ô che mầm xanh tương lai.
Anh có nghe, tươi mát hoa Mai
Huệ ngây thơ, Cúc tin yêu, Nhài trinh trắng……
Hoa nào chẳng làm ong vàng mỏi cánh
Ngẩn ngơ nhìn mật lắng dưới bầu hoa.
Anh nghe chăng, hương toả lan xa
Có nơi nào hương không đến ở?
Nâng giấc em thơ, ủ mái đầu thiếu nữ.
Chở nhớ thương trong những cuộc chia ly…
Trong vườn hoa xin hãy lựa chân đi
Đừng vội thức khi sắc hương còn ngủ
Đừng vội hái khi nắng ngày chưa tỏ
Nâng nhành hoa xin giữ giọt sương mai.
Hãy cùng em thức với đêm dài
Nghe nhịp thở của hoa kỳ lên mật
Nghe nhịp thở của cây kỳ dậy đất
Mơ trái ngọt đầu cành
Thêm âu yếm hôm nay.
Nếu thời gian có tháng có ngày
Thì anh ơi,
Tình yêu sẽ không ngày, không tháng.
8.3.1981-8.3.1982
"Đây là bài Thơ của Anh Bùi Cao Quý, đầu tiên học Toán 16, sau chuyển sang Máy Tính 16, Anh là Bộ đội xuất ngũ, làm Thơ rất hay, bài này đến bây giờ mình vẫn thuộc, Anh viết từ năm thứ nhất (1974)."
NHỮNG CHIỀU HÀ NỘI TÔI SAY
Chưa quen mà vẫn cứ say
Những chiều Hà Nội hương bay phố dài!
Leng keng tàu chạy đường vui
Người đông, phố chật ngược xuôi đôi dòng
Chiều hồng là ở trên sông
Chiều vàng là ở cánh đồng ngoại ô
Trong veo chiều tím mặt hồ
Thuyền tình yêu chở câu hò về đâu?
Trầm tư phố cổ chiều nâu
Chói chang phố mới chiều mầu xanh non
Nón che khuôn mặt trăng tròn
Chiều mang sắc nắng ửng hường má em
Chiều bừng ngọn lửa mới nhen
Từ trong bếp mẹ thắp lên mặt trời.
Đi trong ráng đỏ chiều ơi
Xốn xang tôi hát nhưng lời tôi say
Sắc màu quyện với hương bay
Ngọt bùi gợi nhớ những ngày gian lao.
Hà Nội, 1974